Không biết là vô tình hay cố ý nhưng hai lần chuyển nhà vừa rồi mình đều đọc Haruki Murakami trong thời gian lòng cảm thấy lo lắng, bồn chồn, sợ hãi và bất ổn nhất. Lần trước là Lắng nghe gió thổi bản tiếng Anh, lần này là Con voi biến mất. Mình đặc biệt thích đọc truyện ngắn của Murakami, nhất là trong những giai đoạn khó khăn tâm lý. Có lẽ bởi vì nhân vật của Murakami toàn được khắc hoạ nếu không phải là một người vô công rỗi nghề tiêu tốn rất nhiều thời gian vào việc tự vấn bản thân rồi tiện thể suy nghĩ về cuộc đời; thì lại là một anh chàng chán đời với một công việc ổn định và một đời sống tình dục kì dị. Thật dễ dàng tìm thấy sự an ủi từ những nhân vật thiếu hoàn hảo và đáng cười chê này trong những lúc lòng nhiều vướng bận, có lẽ bởi chúng ta nhận ra chúng ta không hề xấu xí một mình.
Cũng như Những người đàn ông không có đàn bà và Lắng nghe gió hát/Pinball, truyện ngắn trong Con voi biến mất đều có những nét kì dị và nhuốm màu vàng buồn bã của nước Nhật mùa hè, hoặc có thể đó là cảm nhận chủ quan của mình khi đọc Murakami vào những chiều mùa hạ nước Anh. Vẫn đẹp đẽ và chậm chạp, thời gian trong văn của Murakami luôn lắng đọng lại trong nhịp truyện, khiến cho người đọc cảm tưởng như thời gian cũng đang trôi chậm lại trong thế giới hiện thực của mỗi chúng ta, mua cho chúng ta thêm chút thời gian trong sự lộn xộn, không hoàn hảo trong cuộc sống của chính mình, mua thêm cho chúng ta thời gian để thay đổi, để chuyển động cuộc sống của mình.
Mình nghĩ chính vì sự dịu dàng trong văn chương của Murakami mà ông nổi tiếng như vậy. Đặc biệt là những năm gần đây, Murakami đã rất nổi tiếng, còn được tung hô nhiều hơn ở Anh và trong cộng đồng các nước nói tiếng Anh khi những người đọc trẻ bắt đầu truyền bá văn chương của ông qua các nền tảng Youtube và Tiktok như Jack Edwards hay Taylor Rosen. Mình để ý có lẽ Murakami đặc biệt được “tưởng thưởng” bởi người đọc nam hơn, cũng có rất nhiều chỉ trích về cách ông khắc hoạ các nhân vật nữ của mình. The male gaze quả thật là đỉnh cao của Murakami, nhưng trên cả việc luôn đóng khuông nhân vật nữ của mình là xinh đẹp, phỏng đãng và kì lạ, nhân vật của Murakami quyến rũ bởi tinh chất (essence) con người họ, khiến những người bình thường như chúng ta khi đọc sách của ông cũng ham muốn tìm kiếm được cái tinh chất quyến rũ trong sự tầm thường của chính mình.