Nếu mọi người theo dõi mình qua podcast, có lẽ mọi người cũng biết mình hiện đang làm thực tập sinh tư vấn tâm lý được đào tạo trong chương trình trị liệu tâm lý học nhận thức cấp độ thấp. Công việc của mình bên Anh được gọi là Trainee Psychological Wellbeing Practitioner. Một phần của công việc này là khám bệnh nhân để đưa ra chẩn đoán tạm thời về sức khoẻ tâm lý của họ. Mình đã khám bệnh nhân được 1 tháng nay, làm việc 3 ngày một tuần, mỗi ngày có 2 bệnh nhân trong lịch khám. Mỗi ca khám dài 1 tiếng, nếu gặp bệnh nhân có biểu hiện phức tạp, có khi phải kéo dài 1 tiếng rưỡi đến 2 tiếng.
Bắt đầu thực sự nói chuyện với bệnh nhân và bắt tay chính thức vào công việc mà phần chính là làm việc với con người, mình giật mình nhận ra đi khám bệnh tâm lý không màu hồng như mình đã từng tưởng tượng đến. Trước lúc đi học ngành tâm lý, mình những tưởng việc khám bệnh nhân sẽ vô cùng sang chảnh và nhàn hạ, bệnh nhân nằm một góc trên trường kỷ, mình ngồi vắt chéo chân trên ghế bành, hai bên nói chuyện thư thái, mình chỉ cần lắng nghe và đặt những câu hỏi then chốt rồi thi thoảng nói một vài điều tỏ vẻ như mình thông thái.
Vậy nhưng không, việc khám bệnh nhân tâm lý trong công việc hiện tại của mình hoàn toàn khác xa viễn tưởng này. Có lẽ một phần vì mình vẫn còn đường dài để một ngày trở thành tiến sĩ, một phần vì đây là một dịch vụ công cộng thuộc bộ y tế nên rộng mở chào đón tất cả dân số, từ bác sĩ, luật sư cho đến học sinh, sinh viên. Đối với những người thích ngắm con người (people-watch) và luận về con người qua đời sống, lời nói và hành vi của họ, đây có lẽ là một công việc thi thú, một bước đệm hợp lý cho chặn đường theo đuổi giấc mơ của mình. Có điều nhiều lúc tự nhìn thấy bản thân còn trẻ tuổi, kinh nghiệm sống thì chứa chưa đầy một chai nước lọc, tài năng, trí thông minh, khả năng giao tiếp chỉ chạm ngưỡng trung bình, mình lúc nào cũng thấy bản thân phải cố gắng trau dồi, hoàn thiện và phát triển.
Vậy nên dường như gần đây mình không còn nhìn thấy bản thân có thời gian đọc kịch bản podcast hay viết cho những dự án mới nữa. Có những ngày mình gấp máy tính lại tâm không sao bình tĩnh được sau một ca khám bệnh mà bệnh nhân được liệt vào cấp độ nguy hiểm cao do có ý định tự sát cao. Có những ngày mình phải gọi điện năm bảy cuộc khắp nơi để quyết đưa được thông tin của bệnh nhân này vào mạng lưới y tế khẩn cấp để họ nhận được sự hỗ trợ ngay lập tức. Có những ngày mình thở phào nhẹ nhõm sau 5 giờ chiều ngày thứ sáu vì cuối cùng mọi giấy tờ đã được hoàn thành, tất cả bệnh nhân trong caseload (bộ hồ sơ bệnh nhân) của mình đều đã được liên hệ và đưa vào đúng care pathway (hướng dịch vụ).
Những ngày mình hoàn thành công việc nhẹ nhàng hay cả những ngày lòng mình không yên sóng vì lo lắng bệnh nhân có đang an toàn hay không, có đang phải đấu tranh với mong muốn tự sát của họ hay không, mình đều nghĩ rất nhiều về Việt Nam. Mình nghĩ ở Việt Nam nếu người ta chật vật với cảm giác cùng đường, chỉ muốn chết đi để giải thoát, họ sẽ tìm đến ai? Có dịch vụ y tế nào lập tức điều người gọi điện rồi xuống gặp người đó để mà giúp đỡ họ ngay lúc họ cần nhất hay không. Và ngay cả trước khi dịch vụ y tế có thể can thiệp, họ phải tìm đến đâu để chia sẻ những suy nghĩ nặng nề này mà không bị nói nhẹ đi, không bị bác bỏ đi.
Mình thở dài nhận thấy bản thân chỉ là một con ong bé xíu ngày ngày làm lụng cố gắng duy trì một bộ máy hoạt động quá tải vì tình trạng sức khoẻ tâm lý của tất cả dân số trên thế giới – nước giàu nước nghèo nước đang phát triển – dường như đang bùng nổ theo chiều hướng đi xuống. Rất khó để mà nói là do thế giới hiện đại đang làm chúng ta “điên” hay vì ngày càng có nhiều người đập bỏ định kiến về sức khoẻ tâm lý mà ai ai cũng sản sinh nhu cầu được NÓI, được LẮNG NGHE, được HẠNH PHÚC với cuộc sống. Nhưng mà đây là nhu cầu ai chả có, vậy mà chỉ khi làm việc trong hệ thống sức khoẻ tâm lý mình mới nhận ra, buồn cười nhất có lẽ là, trong xã hội mà chủ nghĩa tiêu dùng và tư bản lên ngôi, sự hài lòng với cuộc sống là sản phẩm duy nhất có cầu mà không cung nào lấp đầy nổi.
Hôm qua nói chuyện với quản lý cho buổi probation meeting (gặp để đánh giá thời gian tập sự), hai cô quản lý bảo ngồi nghe ghi âm mình nói chuyện với bệnh nhân, thấy mình đang sắp xếp và thực hành công việc lâm sàng rất tốt. Nhiều lúc nhìn công việc của mình, khám cho người ta không nói tiếng mẹ đẻ của mình, giao tiếp với người ta bằng ngôn ngữ của đất khách, mình hít một hơi thật sâu nghĩ, mình là một con ong đang hái mật xa tổ, mọi mật ngọt đều gom góp cho tổ ong của người ta. Nhưng thôi con ong này hái mật ngoại để còn nhìn thấy hoa thơm trái ngọt xa quê mẹ, để ghi nhớ đường đi nước bước, để nhìn thấy không chỉ một ngành nghề, một công việc 9-5 mà còn học về cả một hệ thống hái mật. Một ngày mình bay về tổ, sẽ là ngày mình hái mật cho tổ ong đất mẹ.
Viết ngày 30/07/2022
Dear Thư,
Đây là bài đầu tiên mà chị đọc trên blog của em, chị rất biết ơn em, một người trẻ đi học đi làm xa quê nhà mà lòng vẫn luôn đau đáu nghĩ về Việt Nam. Mong ngày càng có nhiều người tâm huyết như em để xã hội Việt Nam được ngày càng tốt đẹp hơn, để không ai bị bỏ lại phía sau. À, btw chị vừa nhận được cuốn Hành tinh của một kẻ nghĩ nhiều mà chị đã đặt qua Tiki, luôn ủng hộ em nhé!
Em cảm ơn chị Mai rất nhiều <3. Em mong chị sẽ thích Hành tinh của một kẻ nghĩ nhiều khi đọc quyển sách này
Gửi c Thư,
Xin chào chị. Em thật sự rất cảm ơn qua podcast của c, qua giọng đọc của chị, thật sự cảm giác rất thoải mái và truyền cảm. Những lời ý đã giúp đỡ e rất nhiều trong chuyện tình cảm mà em cảm giác rất bế tắc, rồi nhờ có chị, mà em đã có được những câu trả lời
Để r khi cuộc sống em dần cân bằng lại, em thi thoảng vẫn nghe để nâng cao kiến thức, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc tình tiếp theo.
Ngay lúc chị ra sách, em đã mua ngay ủng hộ mà k suy nghĩ. Mong chị giữ sức khoẻ, thành công và nếu rảnh c ra thêm podcast nha. Em rất biết ơn những kiến thức mà chị đã chia sẻ.
Mong chị bình an
Chị cảm ơn chia sẻ của em rất nhiều nha <3. Đọc được những chia sẻ này thực sự tiếp thêm động lực để chị có thể làm podcast và viết đều đặn hơn nữa hehe :*
Trước khi qua đoạn bạn đau đáu về những người ở VN, sẽ làm gì khi họ gặp những tình huống như thế thì mình cũng có đồng suy nghĩ giống bạn. Hy vọng mỗi chúng ta, đều có thể góp chút ít sức lực để giúp đỡ cho những người ở “đất mẹ” bạn ha.
P/s: ghi vậy thui chứ mình là giáo viên và cũng đang làm việc tại VN nha! Cmt đầu tiên thả trên blog của bạn luôn ấy, xin chào nhé! ^^ Chúc bạn khoẻ mạnh và bình an ^^
Cảm ơn Trúc nhiều nha <3 đọc được những comment thế này mình rất vui và cảm thấy ý nghĩa của công việc của mình hơn nữa
E chào c,e đã đọc quyển Hành tinh của một kẻ nghĩ nhiều của chị.Thật sự chỉ vừa đọc tên sách thôi e đã click mua luôn rồi vì đơn giản bản thân e cx là một kẻ nghĩ nhiều.Nghe podcast và đọc sách của c e hiểu rằng c đã đem hết tâm huyết,nghiên cứu tỉ mỉ đưa đến góc nhìn khách quan nhất cho ng nghe và ng đọc.Và e thật sự rất cảm phục tấm lòng của chị,một người con xa xứ luôn nghĩ về quê hương.Mong c sẽ có thật nhiều sức khỏe và thành công trong lĩnh vực này❤
Cảm ơn bé rất nhiều. Đọc comment này mà chị cứ ngồi cười một mình ấy! Chị càng có thêm nhiều động lực để tiếp tục làm podcast và viết để chia sẻ với mọi người đây <3
Chị Thư,
Em vẫn đang theo dõi chị qua mọi nền tảng. Chị thật sự là một nguồn động lực rất lớn của em. Em biết chị đã và đang cố gắng rất nhiều trên hành trình đạt đến điều mà chị hướng đến.
Chị mạnh mẽ, và có trái tim nhân hậu thật; Em tự tin nói vậy vì qua những gì chị đang làm ở đất Anh, những điều chị chia sẻ qua các trang mạng xã hội, là minh chứng rõ nhất.
Em thấy mình là một trong những người rất may mắn biết đến chị, chị đưa đến thật nhiều thông tin bổ ích với các trích dẫn bằng khoa học nhưng chưa lần nào em thấy bản thân bị bóp nghẹt trong mớ kiến thức xa lạ, vĩ mô so với trình độ của em ở thời điểm hiện tại.
Suy cho cùng, cũng vì sự gần gũi qua sự dám yếu đuối của chị mà em cảm nhận sự gần gũi khó tả dù chưa một lần gặp gỡ.
Em luôn mong kiến thức và những tâm huyết của chị Thư được lan rộng hơn nữa tới cộng đồng. Nhưng ít ra, chị đang rất thành công trong trái tim của em rồi, và em tin “mái ấm” Amateur Psychology luôn ủng hộ và dõi theo chị, chị Thư.
Chào em, chị em ơn em rất nhiều vì comment này. Chị đọc comment này vào một buổi chiều thứ bảy mà lòng đang nhẹ nhàng thì như bất chợt nhảy múa vui mừng. Chị không ngờ bản thân có thể kết nối với em, một cô bé nghe podcast của mình một cách vô hình kì lạ mà vẫn mạnh mẽ như vậy. Chắc đó là đặc quyền khi mình là genZ hehe <3. Chị cũng chúc em sức khoẻ và tràn đầy năng lượng để mình học về thế giới cùng nhau :*
Hi bạn!
Mình mới biết trang của bạn qua podcast, những nội dung mà bạn làm rất hữu ích và mình rất hứng thú với nó. Mong rằng trong thời gian tới sẽ đón nhận được nhiều nội dung mới thú vị và hấp dẫn. Mình chúc cho kênh của bạn ngày càng phát triển hơn nữa để các bạn VN có thể hiểu sâu sắc hơn về con người bên trong của mình. Cũng như giải quyết được các vấn đề tâm lý đang tồn tại mà bấy lâu nay chúng ta phớt lờ đi đồng thời có một cuộc sống lạc quan và tích cực hơn. Cố lên bạn nhé!
Cảm ơn Trinh đã ủng hộ Amateur Psychology nhiều lắm nha <3, mình mong là thời gian sắp tới sẽ có thể sản xuất nhiều nội dung đều đặn lại cho mọi người nữa <3